Tại Bắc Giang, một công trình khách sạn vừa được khởi sinh không chỉ để phục vụ lưu trú, mà còn để kể một câu chuyện về sự chuyển mình của kiến trúc đô thị hiện đại. Tòa nhà vươn mình kiêu hãnh giữa nền trời xanh biếc, không quá cao để kiêu sa, không quá giản đơn để bị quên lãng – mà vừa vặn như một nốt nhạc ngân vang đúng lúc giữa bản giao hưởng của phố thị đang lớn dậy từng ngày.
Ngôn ngữ hình khối – sự tự do trong tiết chế
Mặt đứng công trình gây ấn tượng với tỷ lệ hình khối được sắp đặt đầy chủ ý. Những đường dọc mạnh mẽ xen lẫn các mảng rỗng – đặc mang lại cảm giác nhịp nhàng, ổn định, nhưng không bao giờ đơn điệu. Góc bo tròn với mảng kính cong nơi đầu hồi là điểm nhấn của sự linh hoạt – như một nét phóng bút mềm mại giữa cấu trúc thẳng tắp, tượng trưng cho nhịp sống chuyển động liên tục và linh hoạt của một đô thị trẻ trung.
Ánh sáng và vật liệu – khi mặt trời là cộng sự sáng tạo
Trong thiết kế khách sạn này, ánh sáng không chỉ là yếu tố vật lý – mà là chất liệu cảm xúc. Hệ thống cửa kính lớn phủ dọc công trình không chỉ mở rộng tầm nhìn mà còn mời gọi thiên nhiên đi vào bên trong từng gian phòng. Ban ngày, ánh sáng len lỏi qua những khe cửa, phản chiếu lên bề mặt kính, lên màu tường và sàn đá, tạo ra một thứ ngôn ngữ thị giác tinh tế như lụa chảy.
Tường ngoài được phối hợp giữa hai chất liệu chính: kính và bê tông giả lam gió. Một bên là hiện đại, một bên là truyền thống được tái định nghĩa – giúp công trình vừa hiện đại nhưng vẫn gợi nhớ về cấu trúc nhiệt đới quen thuộc của vùng Bắc Bộ.
Ban công xanh – những khu vườn lơ lửng giữa tầng không
Một điểm tinh tế không thể không nhắc đến trong thiết kế này chính là dãy ban công được bố trí như các “vườn treo mini”. Không đơn thuần để trang trí, các bồn cây xanh được tính toán nhằm lọc bụi, giảm nhiệt độ, và đem lại cảm giác thư thái cho mỗi phòng nghỉ. Nhịp điệu của các ban công này giống như tiếng thở của công trình – giúp khách sạn không chỉ là nơi lưu trú, mà còn là nơi con người cảm nhận được thiên nhiên gần như chạm vào da thịt.
Tầng trệt – nơi cuộc sống chạm mặt kiến trúc
Không giấu mình sau hàng rào hay tường bao, tầng trệt được thiết kế mở với các khối chức năng như sảnh, quán cà phê, và khu vực dịch vụ... Tất cả như lời chào thân thiện dành cho bất kỳ ai ghé qua – một sự tiếp cận đúng nghĩa của kiến trúc đô thị hiện đại: cởi mở, hòa nhập, và không tách biệt.
Vật liệu ốp mặt tiền tầng trệt được lựa chọn là đá tự nhiên với sắc nâu đậm, tương phản mạnh mẽ với sắc trắng thanh lịch của các tầng phía trên – như nền đất vững chắc nâng đỡ một thân cây đang vươn lên trời cao.
Kiến trúc không chỉ là hình thể, mà là trải nghiệm
Ở công trình khách sạn này, kiến trúc không dừng lại ở chuyện "đẹp". Nó là một hành trình cảm xúc. Là sự giao thoa giữa tính chức năng và tính nghệ thuật. Là khả năng dẫn dắt con người đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác – từ cái nhìn đầu tiên đầy choáng ngợp, đến cảm giác yên bình khi ngồi bên cửa sổ và để ánh sáng chiếu nhẹ lên trang sách đang đọc dở.
Công trình như một lời tuyên ngôn lặng lẽ nhưng mạnh mẽ: Khách sạn không phải là nơi ta chỉ đến để ngủ. Đó là nơi ta chạm đến một phần khác của cuộc sống – một phần yên tĩnh, đẹp đẽ, và được thiết kế để khiến ta sống chậm lại, sâu hơn.